Chị được đề bạt lên làm trưởng một bộ phận khá quan trọng trong công ty. Điều đó đồng nghĩa với lương tăng lên gấp rưỡi, cơ hội đi nước ngoài tăng lên gấp chục lần nhưng công việc cũng tăng gấp nhiều lần. Công ty có nhà trẻ giữ con cho nhân viên. Trước kia, chiều chiều chị làm việc xong là mẹ con cùng về. Từ ngày lên chức, hôm nào chị cũng ở lại lo công việc đến tận 8-9 giờ tối.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Chồng chị từ quận 6, sau giờ làm ở một công ty gần nhà phải chạy sang quận 1, trụ sở công ty chị, để đón con về. Mỗi lần gặp anh, ai cũng tấm tắc: “Anh hiền, dễ thương, gặp đồng nghiệp vợ bao giờ cũng chào hỏi nhã nhặn”. Nhưng, đó chưa phải là ưu điểm chính. Điều làm ai cũng ghen tỵ với chị là dù phải chạy cả chục cây số để đón con trong giờ tan tầm đông đúc nhưng lúc nào anh cũng quan tâm đến vợ. Họ đứng với nhau 5-10 phút trước cửa công ty, trò chuyện với nhau, cười đùa với con. Và bao giờ anh cũng mang cho chị một món gì đó để ăn nhẹ cho qua cơn đói buổi chiều…
Ba năm như thế trôi qua. Mọi việc đang tiến triển tốt, nhiều người đoan chắc chị sẽ còn lên nữa nhưng đùng một cái, chị xin nghỉ việc. Cả công ty đoán già đoán non là chị đang nằm trong tầm ngắm của công ty nào đó lớn hơn. Chẳng ai tin lời giải thích đơn giản của chị: thấy chồng hy sinh cho mình nhiều quá, bỏ lỡ nhiều cơ hội thăng tiến vì phải lo cho con cái, gia đình, chị không đành lòng. Đã đến lúc chị phải lui về, để anh rảnh tay lo công danh của mình. Chỉ đến khi chị đi làm ở một công ty nhỏ hơn, với một vị trí khiêm tốn hơn; chồng chị được đơn vị cử đi học, nhiều người mới tin.
Ngay giữa thời kỳ phòng mạch đang ăn nên làm ra, chiều nào bệnh nhân cũng xếp hàng thì bác sĩ Hạnh Hoa treo bảng: Từ tháng… phòng mạch chỉ làm việc các buổi chiều 2,4,6. 3,5,7 nghỉ. Người nhà ngơ ngác, bệnh nhân ngơ ngác. Cứ tưởng chị bị bệnh viện phân công trực thêm hay làm gì đó nhưng hỏi thì chị cười buồn: “Ngày nào cũng khám bệnh đến 9 giờ tối. Việc nhà, cơm nhà toàn là người giúp việc lo. Một tuần may ra được ăn bữa cơm chung với cả nhà một lần vào ngày chủ nhật, nói gì đến chuyện nấu cho chồng con ăn. Đến khi thấy người giúp việc xin nghỉ mà chồng hốt hoảng còn hơn mình đi công tác thì … không ổn rồi.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Quan trọng hơn là hai thằng con xưa nay học rất giỏi, giờ sa sút hẳn. La mắng thì tụi nó bảo: “Mẹ chỉ lo kiếm tiền, mẹ bạn con nghỉ làm ở nhà lo cho tụi nó nên tụi nó học giỏi”. Biết là con bao biện, đổ thừa, nhưng cũng không phải là không có phần đúng. Mình đi làm về đến nhà là lao vào phòng mạch làm tiếp, chẳng mấy khi trò chuyện, hỏi han, gần gũi với con. Chuyện học phó mặc cho con tự giác. Thế là tụi nó mê game, ham chơi, lơ đãng dần chuyện học hành… Giờ mình phải dẹp bớt công việc lại. Chồng con mới là quan trọng”. Chẳng những bớt việc kiếm tiền, chị còn ghi danh đi học mấy khóa nấu ăn để lo chuyện bếp núc tốt hơn. Đến nhà chị chơi bây giờ, là được nghe các con chị tự hào khoe hôm nay mẹ nấu món này ngon, nấu món kia lạ, thấy chị đã lấy lại được vẻ tự tin và yên tâm. Chị bảo: “Bây giờ mình mới nhận ra hạnh phúc của người phụ nữ là ở đâu. Bao nhiêu năm lo thăng tiến, lo kiếm tiền lòng mình chẳng hề được yên”.
Con đường phải trở thành một “bà đầm thép” trong một công ty 100% vốn nước ngoài của Thụy Nhi gần như là sự bắt buộc. Chị từng là nỗi kinh hãi của nhiều nhân viên vì là người sếp giỏi nhưng khắt khe, nguyên tắc, khó tính. Mười năm phấn đấu cho sự nghiệp, chậm cả việc sinh con chỉ vì chức vụ, đùng một cái công ty thay đổi nhân sự. Không được lòng sếp tổng mới, chị bị xếp vào một vị trí ngồi chơi xơi nước.
Lòng kiêu hãnh bị tổn thương, chị xin nghỉ việc trong trạng thái suy sụp cả tinh thần lẫn thể xác. Rủi mà may vì chỉ đến lúc đó, chị mới nhận rõ mình cần điều gì. Chồng chị đã đưa vai cho chị tựa, dỗ dành chị yên tâm nghỉ ngơi một thời gian, mọi việc đã có anh lo. Rồi chị có thai. Đứa con ra đời không chỉ làm chị hạnh phúc và bận bịu mà còn chữa lành mọi vết thương trong trái tim chị. Nó tạo ra sự gắn bó giữa chị với chồng, với bạn bè trong những chia sẻ, lo lắng chung của phụ nữ. Chị trở nên mềm mại, dịu dàng trong nhưng trang blog viết về con. Mọi người chợt nhận ra một khuôn mặt mới của chị – khuôn mặt của một người phụ thanh thản và đầy hạnh phúc.
HẠNH HÀ
phunuonline.vn